Không ngủ nướng, ngăn nắp sạch sẽ, quan tâm chia sẻ với người xung quanh… Tớ đã lớn lên như thế. Tớ là Nguyễn Thùy Dương – Lớp 12 chuyên Sinh trường THPT Hà Nội – Amsterdam. |
Tớ được yêu thương Tớ sang Mỹ theo chương trình học bổng của Chính phủ dành cho học sinh phổ thông. Khác với những người coi đây là bước đệm vào đại học, tớ tâm niệm: sống hết mình đúng chất giao lưu văn hóa. Khá nhiều bạn cho rằng ở homestay sẽ mất tự do, vì sống trong một gia đình hoàn toàn xa lạ. Còn tớ thấy khác hoàn toàn, những tháng ngày đầu tiên tới Mỹ, tớ may mắn được hưởng tình yêu thương kỳ lạ. Chủ nhà (host) rất yêu Việt Nam, hai trong số ba con của “bố mẹ” nuôi tớ là người Việt. Tớ cảm thấy được chia sẻ. Vừa chân ướt, chân ráo lớ ngớ ở sân bay, tớ bỗng trông thấy cờ hoa chào đón tưng bừng. Cả gia đình host ra tận sân bay đón tớ. Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: Ở Việt Nam thường xuyên trốn việc nhà, trong khi đó ở đây tớ chẳng phải đụng chân tay vào việc gì. Đến bữa, mama nuôi gõ cửa phòng mời xuống ăn cơm cùng gia đình. Ăn xong, công việc nặng nhọc nhất mà tớ phải đảm nhiệm là… mang chén đĩa ra máy rửa bát. Nói sướng như tiên chắc cũng không ngoa. Sau này, để nhanh chóng hòa nhập cùng gia đình, tớ nhận thêm việc hút bụi, hai tuần một lần. Kỷ niệm khó quên nhất của tớ là vào ngày Giáng sinh: Tớ được tặng tận 100 món quà, mở quà từ sáng đến chiều mới hết, xong thì… bơi trong quà luôn. Mọi người quan niệm, ngày Giáng sinh càng nhiều quà càng may mắn. Cởi mở và khe khắt Văn hóa ở Mỹ khác rất nhiều so với Việt Nam. Vừa cởi mở, vừa khe khắt – đó là cảm nhận của tớ. Bố mẹ nuôi không bắt các con nhồi nhét kiến thức mà chú trọng dạy các kỹ năng, như chơi thể thao – đặc biệt khuyến khích cách giao tiếp và quan hệ tốt với mọi người. Ngược lại cũng có những quy tắc rất “khó chịu”, đó là phải lên giường ngủ trước 22h và dậy thật sớm ăn sáng cùng gia đình. Trong gia đình bố mẹ nuôi, bữa sáng là lúc để cả nhà đoàn tụ nên không ai được vắng mặt. Chả bù hồi ở Việt Nam, mình ngủ nướng đến 10h sáng! Đa số thanh niên ở Mỹ thích cuộc sống tự lập. Bố mẹ quan tâm con cái, nhưng không bắt con theo ý mình. Đến 18 tuổi, bạn có thể tự quyết định mình sẽ sống ở đâu? Làm gì? đi học đại học hay học nghề. Khá nhiều bạn đã chọn cách sống xa nhà để tăng tính tự lập, không xin tiền bố mẹ mà tự làm thêm để trang trải sinh hoạt. Thích nghi và trưởng thành Với tớ, homestay là lựa chọn số 1 cho những ai muốn tham gia chương trình giao lưu văn hóa. Dù có nhiều điều chưa quen, nhưng bạn hãy cố gắng… thích nghi dần dần. Đơn cử, hàng tuần tớ đều dành trọn cả ngày chủ nhật đến nhà thờ làm lễ với gia đình host. Qua đó, tớ có thêm cơ hội để rèn luyện tiếng Anh, thêm bè bạn và mạnh dạn hơn trong các hoạt động tập thể. Người Mỹ đánh giá rất cao sự gọn gàng, sạch sẽ, đặc biệt là tính ngăn nắp. Bạn đừng tùy tiện làm việc mà không xin phép. Ví dụ bạn thèm ăn đồ Việt, cứ mạnh dạn xin phép chủ nhà sử dụng bếp. Dùng xong nhớ vệ sinh kỹ dụng cụ nấu nướng. Muốn mời bạn đến chơi cũng vậy, cứ báo với bố mẹ nuôi một tiếng, không phiền mà tránh được sự ầm ỹ không đáng có. Dù thế, tớ đã sống đúng tinh thần giao lưu văn hóa: Học hết sức, chơi hết mình :). Bây giờ ở Việt Nam tớ đang phải học bù lớp 12, nhưng tớ vẫn rất tự hào về 10 tháng trải nghiệm lý thú vừa qua. Tớ thấy mình tự lập và trưởng thành hơn. Nguồn: ione.net |
- Trang chủ
- /
- Kinh nghiệm du học
- /
- ‘Homestay tại Mỹ, tớ trưởng thành vượt bậc’